Sợ Thiên Chúa Bỏ Rơi Khiến Nói Khích Cả Thiên Chúa

Giu-se Nguyễn Văn Đức, S.J.
Email: [email protected]

Thần Sinh II,  Tháng 02 năm 2021

Abstract

Trong thời Cựu Ước, người Do thái đã tin rằng Thiên Chúa là một Đấng thưởng phạt con người tùy theo công trạng hay lỗi lầm của họ. Nên họ vừa tôn thờ Thiên Chúa nhưng cũng vừa sợ hãi Đấng họ tôn thờ, bởi vì họ cho rằng Thiên Chúa chính là nguyên nhân gây ra đau khổ. Sách các Thánh Vịnh dành một vài chương để diễn tả tư tưởng này. Đặc biệt, Tv 88 được coi như là một cuộc đối thoại của người Do thái với Thiên Chúa của họ về sự đau khổ. Cuộc đối thoại
này được đẩy tới cao trào bằng những lời chất vấn của vịnh gia dành cho Thiên Chúa rằng, tại sao Ngài lại để cho mình phải gánh chịu quá nhiều đau khổ? Cao trào của lời chất vấn ấy đã làm lộ rõ vấn nạn của con người: Sợ bị Thiên Chúa bỏ rơi đến nỗi phải “nói khích” cả Thiên Chúa. Trong bài viết này, đầu tiên là phân tích bản văn Tv 88. Kế đến là phần đào sâu sứ điệp thần học của bản văn xoay quanh chủ đề nỗi sợ bị Thiên Chúa bỏ rơi. Cuối cùng là phần suy tư và phản tỉnh thần học liên hệ đến đời sống thực tế của con người trong mối tương quan với Thiên Chúa và với nỗi sợ của mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *