Thế giới hiện đại đi cùng với những vồn vã của nó, không còn nhàn tản như thuở ban sơ và như khoảng xa xưa mà con người gọi là cũ. Người người tất bật với những dự định, những toan tính của cuộc sống. Thời gian cho công việc, thời gian để chỉ cho những cuộc xã giao hầu công việc mình suôn chảy. Cơ hồ rằng hết việc hết tương quan.
Những thiết bị hiện đại với tên gọi “thông minh” làm cho con người dường như chỉ dành thời gian cho mình mà cứ ngỡ đang dành trọn tình yêu cho người mình tương giao. Nghe đâu đó bạn bè rủ nhau café, nhưng rồi một người một máy và ai cũng chìm trong thế giới riêng của mình. Gần đó mà xa đó; thân quen mà như lạ lẫm. Đâu là ý nghĩa của rủ rê hò hẹn?
Tương quan muốn lớn phải mất thời gian cho nhau thôi. Có khi phải gọi là lãng phí để được hiện diện với nhau, ngôn từ của sự hiện diện là ngôn từ của tình thân. Một người mẹ sau những năm tháng hao gầy với lũ con, mẹ không còn minh mẫn nếu không muốn nói mẹ đã lẫn, nhưng vẫn luôn miệng nhắc đến một đứa con đang sống xa mẹ: “sao thằng hai không thấy về?”. Có thể con vẫn gọi về mẹ thường với Phone Call, nhưng mẹ vẫn mong một hiện diện gần kề.
Có dịp đoàn viên bạn mới thấy sự chạnh lòng của người vắng mặt và nghe cả lòng mình lao xao. Gia đình có anh chị em vì tất bật với cuộc sống và phải sống xa quê hương, tìm một dịp để có thể quây quần hội đủ bên mẹ cha, nhưng sao thật khó trong từng trạng huống của mỗi người? Anh hai về, em út bận. Út về, hai đã đi. Như một trò đuổi bắt mà không bao giờ kịp chạm đến nhau. Lỗi hẹn rồi lại quyết tâm, dường như chỉ có thể mất một thứ khác để tương quan được chạm ngõ.
Gần mà xa nếu như không chịu mất thời gian cho nhau. Cái vụn vặt của cuộc sống khiến cho bạn và người bên cạnh mình không gần. Không gian xa nơi tâm hồn ôi chao nó như một thứ dịch bệnh làm cho tương quan không lớn. Bỏ đi những cái hiện đại, mộc mạc bên ly trà, chén nước hay ván cờ trong ngày nghỉ để được gần, được chuyện trò, được lớn lên trong tình cảm làm người.
Đốt lửa gian bếp nhà, í ới nhắc nhau “về ăn cơm” để mẹ cha, vợ chồng và lũ trẻ được quây quần. Đừng xem tivi hay lướt face khi dùng bữa, thay vào đó kể cho nhau câu chuyện mình gặp nơi làm việc, nơi học đường, mình đã thấy gì sáng nay lúc đi làm đi học, và lúc trở về cùng một con đường mình thấy gì khác chăng. Đơn giản nhưng thật đẹp. Vừa lớn lên với tình yêu, vừa cho mình cả một bầu trời ngạc nhiên với cuộc sống vì mình kể chuyện từ cuộc sống và học cách mô tả cuộc đời.
Với Thiên Chúa, liệu có khác chăng? Có lẽ chỉ có khác một điều là Ngài luôn hiện diện đó trong cuộc đời, kiên nhẫn và đợi chờ. Câu chuyện người cha đợi chờ đứa con hoang đàng dường như minh nhiên cho một tình cha đợi chờ. Tương quan với Thiên Chúa có lớn chăng thiết nghĩ hệ tại ở con người có chịu mất thời gian với Ngài. Có khi vội đến với Chúa để an tâm làm xong như một nghĩa vụ, rồi tôi dành hết thời gian cho những cái khác, những cái chẳng giúp gì để tôi trưởng thành trong tương quan. Muốn lớn, tôi phải mất thời gian với Ngài thôi.
Xin Chúa thêm lòng mến và ân sủng để tôi biết “mất thời gian” cho Ngài và cho người kề cận, để tôi lớn lên với tương quan thường nhật, được trưởng thành trong tình yêu Chúa và lòng mến người.
Giang Trầm Mặc