Thư Do Thái phát triển hai chủ đề có quan hệ mật thiết với nhau trong suốt Năm C: đức tin và sự chịu đựng. Qua việc trình bày chúng, lá thư đưa ra những tấm gương của những người đã chịu thử thách vì một thành đô thiên quốc vốn họ không thể nhìn thấy nhưng chắc chắn sẽ được thừa hưởng nhờ đức tin. Đứng đầu đoàn chứng nhân này là Chúa Giê-su, vị thượng tế trung tín, đấng đã chịu nỗi nhục của thập giá vì vinh quang sẽ đến sau đó.

(Ảnh sưu tầm từ Internet)

Mặc dù thời nay ít tín hữu nhận thấy họ đang chịu bách hại giống như những gì thư Do Thái đề cập, nhu cầu phải chịu đựng và bền chí trong đời sống Ki-tô hữu vẫn còn. Quả vậy, tình trạng của các tín hữu hiện đại thậm chí có lẽ còn nguy cấp hơn: nhiều người trong số họ đã trở nên quá gắn bó với thành đô thế gian và không còn mong đợi thành đô thiên quốc với Thiên Chúa là kiến trúc sư. Thư Do Thái là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng Hội Thánh là một dân lữ hành vốn đang tạm trú nơi đất khách quê người. Nếu dân tộc lữ hành của Thiên Chúa phải vươn đến vương quốc bền vững không thể chuyển lay, nó phải sống nhờ đức tin như các thánh trước đó đã sống. Đức tin như thế làm cho họ có sức chịu đựng.

Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Hữu Phong, S.J.
Nguồn: Frank J. Matera, Strategies for Preaching Paul
(Minnesota: The Liturgical Press, 2001), 158
.